Hãy đừng trả lời bằng kiến thức địa lý, vì nó thật khô khan và chẳng có gì để bàn thêm nữa. Hàn Quốc có bộ phim “Xuân Hạ Thu Đông rồi Xuân” hẳn giới chữ nghĩa sẽ thắc mắc sao không “Xuân Hạ Thu Đông” cho tròn trịa. Các nhà làm phim chắc chắn có ẩn ý về triết lý nhân sinh, quy luật tất yếu của cõi nhân gian - chữ Xuân sau rất khác chữ Xuân đầu.

Xuân là kết thúc trong bốn mùa, nhưng Xuân cũng bắt đầu một chu trình mới. Tưởng đã hết nhưng vẫn còn, như áng Thiền thơ nghìn năm trước đã gửi gắm “Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận/ Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”.

Cũng là xuân nhưng mùa xuân sau đã khác mùa xuân trước. Tự nhiên thôi, vì tất cả đều vận động không ngưng nghỉ, tự phủ định, gột rửa, dũa mài chính mình để trưởng thành theo thời gian. Nhưng Xuân vẫn là Xuân!

Con người ta vì thế chọn mùa Xuân là mùa của sự sống, mùa của khởi sự, khởi nghiệp, của hy vọng tốt đẹp. Có ai đó thầm ước nguyện năm cũ mau qua cho năm mới lại về, gửi vào đó tất cả những hy vọng, hoài bão tốt đẹp và yên bình nhất cho cuộc sống.

Và cứ thế, mùa Xuân cứ lặp đi lặp lại bằng những điệp khúc gian nan chốn nhân gian ấy. Vậy thì nói “đời là bể khổ” thì có gì sai đâu! Mình vui buồn sướng khổ do chính nghiệp dĩ của mình ấy thôi.

Xuân về hoa lá tốt tươi, Hạ đến tơi bời, Thu qua rũ rượi, Đông tới lụi tàn, rồi lại đến Xuân sau nụ bung hoa nở... cứ thế. Vậy Xuân có khác chi NGƯỜI, khác chi ĐỜI?

Ta lọt lòng bật tiếng khóc, nhưng đó là tiếng khóc đem đến hạnh phúc cho người khác, rồi ta lớn lên biết bao
lần lệ đổ vì vinh nhục cuộc đời, và ta khép lại hành trình “sinh lão bệnh tử” bằng giọt nước mắt khổ đau tiễn biệt.

Vạn vật cũng thế, bĩ cực một vòng quay 365 ngày rồi thế nào cũng đến mùa Xuân. Ngẫm Xuân mà ra sự đời, khi ta đứng trên đỉnh vinh quang ấy là mùa Xuân cuộc đời, khi lụi tàn thất bại có khác gì Đông đến. Nhưng Đông không ở với ai mãi mãi, Xuân cũng chẳng trường tồn.

Nhìn cây Sầu đông kìa! Trơ trọi lá vì cơn gió lạnh, tưởng chừng đã chết. Kỳ diệu thay, Xuân đến, nắng ấm lên, dăm ba bữa lại đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái sinh hàng ngàn cây con chờ tương lai.

Thắng chẳng kiêu, bại đừng nản vì cơ hội không bao giờ đóng lại với người biết nỗ lực, hoài bão đến cùng. Tất cả đang vận động không ngưng nghỉ, hôm nay tốt chưa chắc mai đã còn và ngược lại.

Mùa Xuân hằng năm có ngày Tết dân tộc thêm rạo rực là vậy. Bởi vì mùa Xuân mới là sự bắt đầu của một hành trang mới bước vào những ngày tháng chờ đợi phía trước, bỏ lại sau lưng những ưu phiền năm cũ, trong đó có mùa Xuân cũ đã qua.